Sống chung với nghề Bác sĩ là chấp nhận chông gai, chịu đựng đánh mất “cái tôi” để cứu người, đời có nghiệt ngã đến đâu vợ tôi cũng vẫn rất đàng hoàng khi đi làm.
- Dược sĩ muốn giàu và sướng hãy lấy Bác sỹ vừa xấu vừa lùn?
- Bác sĩ dù xinh đến mấy cũng Chậm chồng Chậm con?
- Vì sao Bác sĩ nam thích “thả thính” hơn “tán tỉnh” con gái?
Sống chung với nghề Bác sĩ là chấp nhận chông gai (Ảnh minh họa)
Yêu cầu về sự chính xác tỉ mỉ trong từng động tác, cử chỉ là điều tối quan trọng trong ngành Y. Bởi nếu “sai một li” thôi thì mất một mạng người nên dù có chuyện riêng tư thế nào thì khi đến bệnh viện thực hiện trách nhiệm của người thầy thuốc họ vẫn đúng giờ và chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Nhọc nhằn rèn bác sĩ thành “anh hùng”
H là một nữ bác sĩ xinh đẹp. Còn tôi tốt nghiệp Cao đẳng Dược, không theo nghề Y nhưng cũng là một người đàn ông thích chăm sóc người khác nên chọn công việc là một Dược sĩ. Chúng tôi đã cưới nhau được 7 năm, có 1 con gái xinh xắn và đáng yêu. Từ lúc yêu nhau đến nay, tôi vẫn người đã chờ cô ấy về sau mỗi đêm trực. Bao nhiêu năm yêu nhau, bên nhau đã giúp tôi hiểu rằng mỗi khi nhìn thấy nét buồn trong ánh mắt của vợ với ca bệnh nặng, diễn biến thất thường hay mệt mỏi vì đêm qua có nhiều bệnh nhân cấp cứu quá.
Chúng tôi đã bên nhau từng ấy thời gian, chia sẻ cho nhau ngần ấy khó khăn để hôm nay vợ tôi đến bệnh viện với gương mắt vẫn rất tươi vui, phảng phất đôi chút tự hào. Dù trước đó cô ấy sau một đêm dài không ngủ bên các Điều dưỡng viên trong bệnh viện. Tôi thầm cảm ơn công việc nghề Y đầy nhọc nhằn đã tôi luyện cho cô ấy bản lĩnh thép để cùng tôi đương đầu với sóng gió cuộc đời.
Với tôi, H. cô bác sĩ của tôi suốt 20 năm qua lúc nào cũng giỏi giang và xinh đẹp. Kể cả khi cô ấy đi làm, con và tôi chưa thức giấc, khi cô ấy trở về nhà thì hai bố con đã ngủ từ lúc nào. Chắc có lẽ vì quá bận rộn nên vợ tôi chưa bao giờ có thời gian để tính xem một năm chúng ta có mấy ngày ăn cơm đông đủ cùng nhau. Hôm qua, con của chúng tôi đã biết nấu những món ăn đầu tiên cho cả nhà. Con bé nấu khéo chẳng kém gì nữ bác sĩ đâu, chỉ vài món đơn giản nhưng dọn dẹp đâu ra đấy, món trứng rán tuy chẳng vừa vặn khẩu vị nhưng cũng khá thơm, món canh rau ngót món mà cô ấy thích ăn nhất bé cũng nấu luôn nhé. Đảm bảo vợ ăn rồi sẽ nghiền luôn. Rồi còn đến tiết mục tráng miệng bằng hoa quả cũng không kém phần giỏi giang nhé. Con gái của một Bác sĩ và một Dược sĩ như con tôi cũng được thừa hưởng cái tính cẩn thận, chu đáo từ nhỏ. Con bé cắt cam rồi mời từng người một nhé, như cô gái đã lớn ấy. Vợ đi trực chắc không biết nhỉ. Còn tôi thì vẫn hiểu công việc của vợ thì phải như thế. Bệnh nhân gọi là có mặt, bệnh viện cần bác sĩ thì không có lý do gì từ chối nhưng có đôi lúc hai bố con ngồi nhìn mâm cơm thơm, nghi ngút rồi nguội tanh. Cô ấy đã hẹn hai bố con hôm nay sẽ về nhà nhưng rồi lại có ca mổ gấp quá, vợ tôi lại phải mặc ngay bộ đồng phục bác sĩ phẫu thuật vào phòng mổ, chẳng kịp gọi về cho tôi thông báo để hai bố con ngồi đợi gần 1 tiếng trước mâm cơm. Thế là hai bố con tôi ăn cơm trước, chẳng đợi được mẹ, con gái tôi cũng buồn ra mặt. Tôi nghĩ nếu vợ tôi mà biết thì sẽ tủi thân đến mức nào khi chẳng thể về ăn cùng con gái bữa cơm cuối tuần.
Nhọc nhằn rèn bác sĩ thành “anh hùng”
Tôi luôn đồng hành cùng vợ trên đường đời
Dẫu biết chọn nghề Y chông gai hơn, vất vả nhưng vợ tôi vẫn chọn nghề Y. Tôi đã từng bảo vợ rằng: “Thôi, em học thì học, ra trường anh tìm việc khác cho em đỡ vất vả,còn có thời gian chăm lo cho các con”. Vậy mà vợ tôi cứ nằng nặc: “Không, em học Y thì ra ngành phải làm đúng nghề chứ, em được đào tạo để thực hành chứ đâu phải làm trái được. Thời gian để nhà nước đào tạo không ngắn, mất bao nhiêu tiền bạc và công sức mà không làm thì không được. Em yêu màu trắng áo blouse nơi bệnh viện nên nhất định em chỉ làm bác sĩ mới được. Anh mà bắt em nghỉ việc thì chúng ta nên chia tay đi. Anh không tôn trọng em à?”. Vậy đấy, trước sự cương quyết, mạnh mẽ đến buông lời vô tâm khiến tôi có đôi chút chạnh lòng nhưng rồi cũng đồng ý để vợ làm điều cô ấy thích. Từ lúc yêu khi cùng tham gia một sự kiện ở Cao đẳng Y khoa Hà Nội, tôi đã biết nữ bác sĩ của tôi đã là định mệnh của nhau.
Tâm sự của người đàn ông lấy vợ là bác sĩ
Rồi tuần nào cũng như tuần nào, cô bác sĩ xinh đẹp, nhỏ bé của tôi tất bật, tranh thủ nấu đồ ăn sáng cho hai bố con rồi tất tưởi đến cơ quan. 14 tiếng trôi qua, cô ấy trở về khi cơ thể rã rời, đầu óc quay cuồng trong thuốc, bệnh nhân, trong dụng cụ, hồ sơ bệnh án…Hôm qua tôi đã thức đợi vợ về, thấy vợ cởi đôi giầy một cách mệt mỏi, tôi biết cô ấy đã kiệt sức sau ngày dài gồng mình lên để cứu chữa cho những mảnh đời lúc họ nguy khốn nhất. Tôi thấy đôi bàn chân của cô bác sĩ của tôi sưng đỏ vì chạy đi chạy lại quá nhiều. Tôi đã không cầm được nước mắt và ôm cô ấy thật chặt. Thương vợ, thương những bác sĩ như vợ tôi, hôm nay rã rời, mệt mỏi đến chẳng còn sức để hôn con gái, để nói vài câu với chồng mà sáng mai vẫn đến bệnh viện thật đúng giờ, vẫn tươi vui với công việc của mình. Tôi khâm phục vợ, khâm phục cô bác sĩ của tôi, em thực sự là nữ anh hùng trong lòng tôi và con.
Trang Minh – Caodangykhoa.vn.