8/3 của con gái ngành Y có gì đặc biệt?
Khác với phụ nữ bình thường, với gái ngành Y thì mùng 8/3 không có gì đặc biệt. Họ vẫn làm việc, vẫn cứu chữa người bệnh… vẫn chạnh lòng.
- Con gái ngành Y bị Ế nên thường yêu nhanh và cưới vội?
- Thí sinh quá gầy hoặc quá béo không được xét tuyển vào trường Công an
- Tại sao Bác sỹ NAM lại thường dùng ví tiền mỏng?
8/3 của con gái ngành Y có gì đặc biệt?
Tai nạn, bệnh tật, cấp cứu….tất cả không bao giờ biết chọn thời điểm đến với con người. Ai, bất kỳ lúc nào, ở đâu, giàu sang hay nghèo hèn đều có thể điểm đến của nó. Vậy nên với những người thầy thuốc lúc nào cũng như lúc nào. Ngày quốc tế phụ nữ với họ cũng chỉ là một ngày thường nhật, đón đưa những sự sống mà thôi. Hẳn nhiên không có sự khác biệt.
Vì…..Ngày Lễ không hoa, không quà
Với tất cả mọi người trong những ngày lễ, Tết, những ngày trọng đại,..người ta có quyền làm điều người ta thích, có quyền nhận những niềm vui bất ngờ từ những người xung quanh.
Nhưng, đó không có những cô gái của ngành Y, trong đó có cả các cô nữ sinh của Cao đẳng Y Khoa. Dẫu có là ngày sinh nhật, ngày phụ nữ hay ngày kỉ niệm thì bệnh nhân nhập viện phải làm, cấp cứu phải mặc đồng phục bác sỹ phẫu thuật cầm dao mổ, bố mẹ có ốm đau thì bệnh nhân nguy hiểm tính mạng phải cứu trước đã….Hi sinh ngần ấy, liệu có được đáp đền bao nhiêu.
Chị Gi (Điều dưỡng viên) làm việc tại bệnh viện Y học Cổ truyền Trường Giang Hà Nội mấy năm nay tâm sự: chị làm ở đây được mấy năm rồi, nhưng ngày mùng 8/3, 20/10 không bao giờ được nhận hoa, nhận quà. Chỉ bởi vì chị quá bận với công việc ở viện, thời gian không có để mà hưởng thụ được mùi hương hoa, xúng xính váy áo đẹp, được cầm món quà xinh xinh rồi chụp ảnh kỷ niệm để ghi nhớ. …tất cả giản dị thôi nhưng không thể làm được. Kể cả ngày 8/3 năm nay, chị cũng chẳng có hoa, có quà. Chồng đi công tác xa, con thì còn bé. Chị cũng hiểu và tự biết mình nên làm gì, cố gắng để chăm sóc bệnh nhân tốt nhất là nhiệm vụ của chị lúc này. Có chút chạnh lòng nhưng rồi thôi.
Nhìn đôi mắt long lanh, trực trào ngấn nước, tôi hiểu hơn ai hết, hơn bất kỳ ai, người phụ nữ hi sinh như chị sẽ khó mà có thể không bị chạnh lòng. Nhưng phục chị hơn cả, chị đã chịu đựng từng ấy năm với những thiệt thòi lớn lao.
Nên…..Đừng làm gái ngành Y chúng tôi chạnh lòng nhé!
Vì chẳng có ngày đặc biệt của mình, chỉ có những trách nhiệm và nghĩa vụ cao cả, với người bệnh, với người nhà bệnh nhân, với mạng sống của một con người. Hơn bất kỳ điều gì, đừng làm điều gì làm họ chạnh lòng thêm nữa!
Bác sỹ, Y tá, Điều dưỡng hay Kỹ thuật viên Xét nghiệm….là phụ nữ, bản chất họ cũng cần được vinh danh vào những ngày dành cho một nửa thế giới. Nhưng rồi do hoàn cảnh công việc, do đặc thù nghề nghiệp, do những lo toan của cuộc sống thường nhật khiến họ phải chịu đựng mà đánh đổi.
Vậy nên, dù cố tỏ ra mạnh mẽ bên ngoài, nghiêm túc trên nét mặt trong bộ đồng phục ngành Y tế thì bất kỳ cán bộ y tế nào cũng sẽ mỉm cười và vui trong lòng khi ai đó quan tâm đến họ hơn một chút vào những dịp đặc biệt như thế này.
Chị S. (Bác sỹ đa khoa) cho biết thêm: “Đúng ngày quốc tế phụ nữ năm ngoái, tôi được một bé, là bệnh nhân được chính tôi điều trị. Tình hình bệnh tình của bé có thể chuyển nặng, bé ngoan lắm, tôi dặn uống thuốc là nghe lời ngay. Và sau đó 2 tuần thì bé mất. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của cháu lúc cầm bông hoa hồng tặng tôi “Cháu tặng cô bác sỹ xinh đẹp ạ, chúc cô có một ngày 8/3 được ngủ nhiều hơn”.
Tôi đã khóc khi đọc được dòng chữ trên tấm thiệp, vì cháu yếu nên không nói được, chỉ nhờ bố mua tặng tôi và mẹ cháu mỗi người một bông hoa.
Đừng làm gái ngành Y chạnh lòng
Chưa bao giờ có một bệnh nhân lại quan tâm và quan sát đến từng nét mặt của tôi đến thế. Ngày quốc tế phụ nữ của năm 2015 là ngày tôi không bao giờ quên được trong suốt 20 năm làm nghề thầy thuốc”.
Nhưng không phải ai cũng được may mắn như nữ bác sỹ đầy tâm huyết ấy. Chị D, một nữ y tá trong bệnh viện ở thủ đô Hà Nội cũng có một ngày lễ khó quên. Nhưng khó quên vì buồn, vì chạnh lòng chứ không phải hạnh phúc. Hôm ấy, chị phục vụ ca phẫu thuật tim cho một người phụ nữ hơn 40 tuổi. Vì bệnh tình quá nặng và tình hình có vẻ khó qua khỏi nên chị D. đã thông báo tình hình với chồng bệnh nhân để chuẩn bị tinh thần. Và đúng cái ngày ấy, người đàn ông ấy đã “tặng” chị “món quà” rất đặc biệt. Đó là một cái tát như trời giáng và một câu rằng “hôm nay mà chị dám nói điều đó à. Tôi mua hoa, mua quà cho vợ tôi rồi. Sao chị ác nghiệt thế”.
Vậy đấy, vợ anh ta có hoa, có quà đấy nhưng bệnh tật nhưng vẫn được nhận. Còn chị, chị cũng là phụ nữ, chị cũng thèm được nhận những điều đó mà. Tại sao chị lại không thể được như những người phụ nữ khóc. Tôi thấy những giọt nước mắt mặn chát trên má chị. Chị nức nở và ngắt quãng câu chuyện về ngày Quốc tế phụ nữ đáng nhớ của mình trong tiếng nấc nghẹn.
Thương thay cho những cô nàg Y khoa, có vất vả, có hi sinh nhưng cứ phải gồng mình chịu đựng. Ít khi ta thấy họ buồn.
Phải rồi, có chạnh lòng cũng cố mà giấu đi đấy. Vậy nên ngày 8/3 năm nay, tôi hi vọng đừng ai làm gái ngành Y chạnh lòng nhé!
Họ cũng là phụ nữ, họ đáng được yêu thương và trân trọng thật nhiều kia mà.
Trang Minh – Caodangykhoa.vn